Thứ Sáu, 22 tháng 8, 2008

Chiếc lá cuối cùng!!!

Chiếc lá cuối cùng của muà thu cũng đã rơi trước sân nhà nhỏ,chiếc lá ấy to nhất đẹp nhất và nhỏ đã hy vọng nó sẽ còn mãi để mỗi ngày nhỏ được ngắm nhìn .....thế mà một cơn gió quái ác cũng đã mang chiếc lá ấy đi.Gió lại làm nhỏ buồn....biết làm sao bây giờ??Sao mọi thứ chỉ đến với nhỏ như lá mùa thu,nhỏ biết đâu sự rực rỡ của muà xuân,nhỏ cũng chưa hề cảm nhận được làn gió ấm áp của muà xuân.Có người nói với nhỏ rằng...."cái tuổi 19 là cái tuổi buồn ít vui nhiều,chỉ buồn vu vơ rồi lại vui....vậy mà sao em buồn quanh năm suốt tháng"...làm sao nhỏ trả lời được đây khi cuộc sống không mang lại cho nhỏ niềm vui.

Rồi nhỏ cũng tự nhận thấy nhỏ có khóc nhiều mắt nhỏ cũng không đỏ dường như mắt nhỏ cũng đã quen với những giọt lệ rồi,dù nhỏ có buồn nhiều thì mặt nhỏ vẫn như thế vì nó chẳng thể nào buồn hơn được nữa.Không đêm nào là nhỏ không khóc,không đêm nào nhỏ ngủ yên khi nhớ đến chiếc lá muà thu ấy.Làm sao nhỏ có thể kiếm lại chiếc lá ấy bây giờ.

Sao những người thân yêu của nhỏ cứ làm nhỏ đau lòng ...nhỏ lúc nào cũng thương mọi người bằng tất cả trái tim bé nhỏ của mình....nhưng rồi ai cũng để lại một vết thương trong lòng nhỏ.Có phải chăng nhỏ quá nhạy cảm nên mới thấy lòng đau đến thế......bây giờ nhỏ biết làm sao để lòng mình bớt đau.....chắc có lẽ nhỏ phải khép lòng lại với mọi người thôi.Nhỏ đã thử 1 lần,2 lần.....rồi nhiều lần mở rộng trái tim của mình với mọi người vậy mà..........mọi người đi qua ngoái nhìn lại nhỏ với cặp mắt thương hại,với vài câu an ủi sáo rỗng .......rồi bỏ nhỏ lại với bóng đêm ..mặc nhỏ vùng vẫy trong sự đau đớn về tinh thần lẫn thể xác.Nhỏ biết cũng chẳng thể trách mọi người được vì ai cũng có cuộc sống riêng của mình đâu ai hiểu được những nỗi đau mà nhỏ đã,đang và sẽ gánh chịu đâu....và nhỏ vẫn phải một mình mình vượt qua thôi.Khu vườn của nhỏ giờ đã héo úa cả rồi,nhỏ nhìn ngắm những bông hoa tàn phai mà lòng trĩu nặng,bạn cũng đến tưới một vài giọt nước cuối cùng lên khu vườn ấy rồi lại vội vàng ra đi để chăm sóc khu vườn của mình.Thất vọng
Mà nhỏ công nhận nhỏ cũng hay,chỉ trong vòng một tuần lễ nhỏ phải chịu cả nỗi đau thể xác lẫn tinh thần nhưng nhỏ vẫn chưa ngã gục,có lẽ chiếc lá muà thu ấy đã tiếp sức cho nhỏ truyền chút sức lực cuối cùng để nhỏ có thể tự bước tiếp con đường của mình.Nhỏ sẽ không làm chiếc lá ấy thất vọng đâu....nhỏ hứa đấy....Ba yên tâm đi nhé, con vẫn sẽ bước đi trên con dường cuả con ,con sẽ không làm cho ba thất vọng đâu,dù biết rằng con sẽ rất tuyệt vọng khi trên con đường đó con sẽ không bao giờ có được sự động viên, cổ vũ của ba như ngày nào,không có được sự nhắc nhở trách móc ......nhưng con cảm nhận được sức mạnh của ba truyền cho con...con sẽ vững bước......

Không có nhận xét nào: